
Âu Dương Hân Hân một trăm phần trăm là cung nhân, lại luôn “không ai hỏi thăm”. Thật tất bật mới tậu được một đối tượng kết hôn, vị hôn cu li lại thốt nhiên mất tích. Cô chạy cho ngôi nhà học trưởng nhờ giúp sức, làm cho sao biết được đây lại là rước sói vào nhà!
Ra mắt truyện Hân Hân Hướng Vinh
Tác giả: Điển trung khu
Thể loại: Ngôn tình
Trích đoạn truyện Hân Hân Hướng Vinh
khung trời thật trong blue.
số đông tia nắng mùa đông thật ấm áp, tuy lúc sáng sớm đã còn một ít se lạnh, dẫu vậy khi mặt trời xuất hiện thì cái thời tiết lạnh lẽo đấy đã bị xua tan hầu hết.
Tại một thị trấn bé dại ở trung tâm Đài Loan, cảnh đẹp mê hoặc, khí hậu êm ấm, hoa nở bốn mùa, làm cho lòng mình ngây xỉu.
Thị trấn này lấy câu hỏi trồng hoa, buôn bán hoa là chính. Hai bên con đường mọi là nhiều liên quan hoa quy mô Khủng nhỏ rành mạch. Khi các tia nắng đầu tiên của rạng đông có mặt, phần đa người chào bán hoa bước đầu bận tối mắt tối mũi mang công việc chào bán nhiều loại hoa tươi đi khắp nơi.
Ở cuối mặt đường bất chợt tạo ra một bóng hình nhỏ bé.
Âu Dương Hân Hân mặc bộ quần áo thể thao chầm lừ đừ dọc theo đường phố ngào ngạt hương hoa này, tóc ngắn chấm vai buộc thành chiếc đuôi ngựa chiến chỉn chu, theo nhịp chạy mà đung chuyển qua lại, khuôn bên thanh tú vị đi bộ buổi sáng nhưng ửng hồng.
Cô chẳng hề mỹ nữ dễ thương nóng rộp gợi cảm, tuy vậy cặp mắt phệ trong sáng hút hồn mình khiến cho người ta nhìn vào liền hy vọng đắm ngập trong đó.
bên trời dần dần lên cao, bầu khâu khí càng bổ xung ấm cúng, bên trên khuôn mặt cũng như búp bê bằng sứ đã có dấu hiệu rục rịch mồ hôi, ở cuối mặt đường, đường phố về căn nhà đang ra đời ở trước mắt, theo các thói quen thì thời gian bọn dục buổi sáng đang hoàn thành.
hơn nữa, ban sơ xong xuôi buổi tập, cô quay một góc, chưa theo con đường về cơ mà giá thấp vào một C.ty phân phối hoa Khủng.
Lối vào có trồng hai bồn hoa giấy lâu năm, cành lá rầm rịt, sắc hoa rực rỡ tỏa nắng, che khuất hồ hết ánh nắng mặt trời. Dưới giàn hoa treo cụm cối xay gió, đủ các Color, theo gió mà quay quay.
Mười mấy người thân đang khôn xiết bận tối mắt tối mũi, chuyển động loại hoa, tùy theo buộc phải của khách cơ mà đưa đi ra ko kể.
ở giai đoạn này chất vấn cực kỳ ngặt nghèo, chất lượng hoa rất cao, ông nhà tuy tuổi còn trẻ mà lại quản lý siêu nghiêm khắc, chính xác quán triệt phép một số loại hoa kém chất lượng, lại càng quán triệt phép cần đến hoa chất lượng không đảm bảo để bán.

Vài năm buôn bán trở lại đây, công ty này ở Đài Loan nói theo một cách khác tiếng tăm lừng lẫy, bất luận thời tiết nào Việc buôn bán kinh doanh cũng cực kỳ đại phát, vào hồ hết ngày lễ tết, đơn đặt hàng của khách chuyển tới đặt biệt cụm, chỉ sợ thuộc cấp chậm trễ vẫn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng hoa thật có lợi.
“Hân Hân, sớm a!”
có người nhìn thấy cô vào cửa liền chủ động hỏi thăm, cũng chưa quên có chậu vạn niên thanh đưa lên xe, đối mang mỗi lần ghé thăm chuyên vào buổi sáng sớm của cô ấy đã biết thành quen thuộc.
“Sớm.” con gái lễ phép đáp, đôi chân có giày vẫn không dừng lại, tự chuyển làn đến góc bàn làm việc, xem như căn nhà người nhưng tùy ý đi lại.
chính giữa mọi chậu cây chậu hoa duy nhất bộ bàn, đằng sau chỉ một chúng ta phái nữ trẻ đang ngồi đối chiếu có quý doanh nghiệp về đơn đặt hàng và lô hàng buổi sáng sớm.
“Hướng Nhu, ngươi chung cuộc đang trở lại.” Hân Hân liền chạy cho bàn ghế làm việc, trong mắt hiện lên nụ cười ngọt ngào.
“Ân, hoa uất kim hương xảy ra chút ít vấn đề, bởi thế bên tôi lùi lại hai tuần sau mới ship hàng.” Hướng Nhu thản nhiên nói, ngay cả mắt cũng không thèm chú ý lên, cặp mắt kính gọng Đen còn đã chăm chú vào đơn đặt hàng, buộc phải vững chắc mỗi một con số hồ hết cần xác thực.
“Đi Hà Lan vui không?” Hân Hân căn cứ vào bàn làm việc, thuộc hạ doạng ra một bên bắt đầu có tác dụng ấm áp khung hình. Bộ đồ thể thao theo động tác cơ mà bị kéo căng, mặt đường cong bên dưới lớp vải càng giống như phá lệ xinh đẹp mê người trong gia đình.
“Không biết.” Hướng Nhu nhún vai, cần đến bút máy viết vài số lượng.“Ta là cùng đại ca đi bàn công việc, chẳng phải đi chơi.”
Hai nữ nhân này tuy cùng tuổi, cơ mà cá tính riêng lại đại khái rõ ràng.
Hân Hân thanh lệ mà lại ngọt ngào, bao gồm vài phần thiếu cẩn trọng cũng như ngây thơ, Hướng Nhu lại không nguy hiểm bình tâm, tính phương pháp của cô ấy là cảnh giác tỉ mỉ mang đến đã từng sợi tóc, cấm đoán phép bất cứ một sự rối loạn nào dù bé dại. Kỳ quái là hai chúng ta lại có thêm cảm tình rất tốt, từ bé dại mang lại lớn không còn đậy diếm nhau.
cùng ở một thị trấn nhỏ dại dài, hai ngôi nhà Âu Dương da cộng Hướng da tình nghĩa giao tình khôn cùng tinh tế. Hân Hân lúc còn học trung học khi dấn mình vào đội điền kinh còn cảm nhận chưa ít sự chiếu cố kỉnh của Hướng Vinh.
Hướng Vinh lớn hơn cô năm tuổi, là trưởng tử của Hướng gia. Khi hai tiểu nha đầu đặt chân đến cánh cổng trung học thì anh sẽ sớm tốt nghiệp, bởi vì các thành tích điền kinh đặc biệt xuất sắc, cần được huấn luyện viên mời về trường phụ trợ rèn luyện đám đàn em.
“Các ngươi trở lại thật có lợi, nếu trễ một chút thì sợ không kịp.” Hân Hân làm cho xong xuôi nghiệp vụ, thư nhàn tựa vào một ở kề bên bàn, túa vứt sợi dây buộc tóc, sử dụng ngón tay tùy ý chải nhẹ mái tóc mềm mại.
“Không kịp loại gì?”
Hân Hân chưa đáp hỏi lại:“Hướng đại ca đâu? Tại sao chưa thấy anh ấy?”
Cô nhìn bình thường quanh, chớp mắt lựa tìm ảnh quen thuộc.
>> tìm hiểu thêm chuyên mục truyện Cưới trước yêu sau
“Ảnh ở ngoài xe bên kia đang gửi lan biển điệp.” Hướng Nhu sử dụng cây viết máy chỉ chỉ bên trái.
Một người trong gia đình đại trượng phu cao lớn gửi lưng về bên hai nhà bạn, ống tay áo cuốn tới khửu tay, lộ ra cánh tay ngăm Black rắn Chắn chắn, xoay các bạn với chậu lan đại dương điệp chuyển lên bên trên xe, đôi khi còn lên tiếng chỉ đạo nhiều đội ngũ nhân viên. Ngữ điệu câu nói của anh ngắn gọn và súc tích, lời ít mà lại ý các, thanh âm trầm thấp nhưng tràn ngập sức mạnh, mười mấy bạn kể cả đa số vui lòng phục tùng, tùy anh chỉ huy.
Hân Hân quan sát bóng hình quen thuộc kia, hít sâu một hơi, các giọng nói minh bạch call to:“Hướng đại ca, em hy vọng đính hôn .”
Trong tích tắc, bao gồm cả thanh âm hồ hết chấm dứt lại.
bốn bên im lặng cũng như tờ. (Nguyên văn là im lặng cũng như chết, nhưng mà ta thấy ghê ghê đề nghị đổi lại)
tuyên bố của cô ý có khả năng có lợi hủy diệt bầu khâu khí thoải mái buổi sớm, ngay hiện tại tất cả người nhà có mặt trên thị trường phần đông ngây ra cũng như phỗng, hai mắt đăm đăm nhìn cô, cũng như bên trên đầu của cô ấy ngẫu nhiên mọc ra hai mẫu sừng. Hướng Vinh từ đầu kết thúc sẽ gửi lưng về phía cô, toàn thân có vẻ bị sét đánh, thân hình cao lớn thiên nhiên bị chấn rượu cồn mãnh liệt. (Được tin em lấy chồng, lòng anh bi quan biết mấy ơ ơ…)
Qua một lúc lâu, anh bắt đầu đủng đỉnh , đủng đỉnh xoay mình, khuôn bên tuấn lãng ngăm đen, chưa rõ vì duyên cớ gì mà tái đi một cách không thốt nhiên, thân hình to lớn căng ra, mỗi inch* cơ bắp đều cứng nhắc như đá. (*Đây là bộ phận đo lường mà lại TG sử dụng, hổng yêu cầu ta bịa)
“Xin lỗi, em vừa bắt đầu nói gì đó?” Hướng Vinh hỏi mang giọng tao nhã nhất, bé ngươi đen láy thâm thúy nhìn không thấy đáy lóe sáng như hai ngọn lửa.
Ngô, cô vừa bắt đầu nói không đủ biệt lập sao?
Hân Hân nghiêng đầu, chớp chớp hai mắt long lanh.
“Em nói, em mong mỏi đính hôn.” Cô lặp lại một lần nữa, sau đó lấy trong túi ra mấy thiếp cưới màu đỏ viền tiến thưởng phát cho mỗi đội ngũ nhân viên vẫn đứng như hóa đá.
“Đính hôn? Em muốn đính hôn?” Hướng Vinh cơ hàm khẽ run rẩy chút ít.
Cô sử dụng sức đồng ý, ưng thuận lại lần nữa.
“Với ai?”
“Ngô, có — ưm — đợi chút, để em xem — ưm –” Hân Hân nạm nhớ lại, sau đấy có chút ưng thuận nói.“Trần Tín Dụng.” (cái tên nghe vẫn bít là hero phụ phụ òy, chưa bịt đã đạt được may mắn tạo nên không nữa =.=)
Hướng Nhu nhìn thiếp cưới, mày liễu nhướng thật cao.
“Trần Tín Dụng? Trên thiếp cưới in chắc chắn ko phải là tên này.”
“A?”
“Ở bên trên in là Trần Tín Minh.” (khổ thân anh nì, sắp cưới bà xã nhưng mà phi tần chuẩn bị cưới lại chưa nhớ nổi tên chúng ta, haiz =.=)
“Thật không?” Hân Hân ghé vào bàn ghế làm việc, nhíu mày nhìn bố chữ in bên trên thiệp cưới.
“Người cùng ngươi đính hôn cuối cùng tên gì? Là ngươi nhớ lầm, hay là tại thiếp cưới in sai?”
“Ngô –” Cô cắm môi, tất yêu bằng lòng là sai cái gì, chỉ có vẻ nuốm lục lọi đám tư liệu loại trừ trong đầu, nỗ lực hết óc, ráng nhớ ra.“Ta nhớ rõ bà mối gồm nội dung, anh đó là giáo viên dạy ở trường tiểu học –”
Hướng Nhu chớp nhoáng phản ứng lại.
“Như nạm, thiếp cưới chưa in sai. Người thân này là nam giới báu vật độc nhất của Trần gia, đại ca cũng quen hắn!” thiếu nữ quay đầu, môi đỏ cong lên, tựa tiếu phi tiếu chú ý hai mắt bất trắc xảo quyệt của Hướng Vinh.
Trần da là thành viên gia đình vọng tộc ở trấn bên trên, gia giáo nghiêm minh, cơ mà phái mạnh độc nhất Trần Tín Minh lại là người khiêm cung hữu lễ [1], hàng xóm đa số khôn xiết ca ngợi. Chỉ cần điều, hắc hắc, tạm thời chưa đề cập mang lại các người nhà khác đối mang Trần Tín Minh Đánh giá phải làm sao, cô trăm phần trăm thỏa thuận, đại ca giờ đây khẳng định là hận cần thiết đem tên kia băm thành mười tám khối.
“Đại ca, án binh không cử động chậm bởi vậy, đối tượng giờ đây lại bị chúng ta cuỗm mất, có tác dụng sao bây giờ?” Cô vô đều thích thú hỏi, núm thiếp cưới quơ quơ.
Hướng Nhu trong câu nói đựng huyền cơ [2], Hân Hân đương nhiên nghe không ra ẩn ý bao gồm, còn tưởng rằng các bạn cho thăm đang quấy rầy Việc bán buôn của họ, có tác dụng Hướng Vinh đủng đỉnh việc đính [3] hoa.
“A, Hướng đại ca còn có công chuyện bắt buộc xử trí sao? Cố gắng em không quấy rầy, các ngươi cứ cầm lại công tác đi, em để thiếp cưới ở vị trí này.” Cô đặt thiếp cưới xuống, buộc tóc lên, xoay người nhà định trở về nhà.
nhưng mà đi không được hai Bước thì ngẫu nhiên phần cổ áo bị ổn định, từ đầu đến chân cứng ngắt bị kéo trở về –
“A!”
Khẽ hô lên một tiếng, buốn chán không thèm phản kháng, sau lưng của cô ý vang lên một tiếng trống, bất ngờ xác định vào thân hình nam tính rắn có thể ẩn dưới.
“Đợi chút!” tiếng nói trầm thấp vang lên bên trên đỉnh đầu cô.
Hân Hân ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn khuôn mặt ngăm đen vày nhiều năm phơi bên dưới ánh mặt trời của anh ý.
“Hướng đại ca, anh không đi đính hoa sao? Nếu như bị con người ta cấp tốc chân cho trước –”
“Anh đã nghĩ phương pháp khắc phục.” Hướng Vinh một lời hai ý, hai mắt khóa chặt khuôn mặt cô không cho rời đi.“Tại sao lại thốt nhiên công bố quyết định cũng như vậy?” phần lớn sự tình phát sinh quá Cấp Tốc, làm cho anh trở tay chưa kịp, anh chẳng những chưa bắt gặp, mà cách ngăn cản cũng không tất cả –
“Bởi vị bà bầu em cảm nhận lo ngại a! Bà nói nàng tất cả thì, nhưng mà em lại lưỡng lự bí quyết tìm kiếm đối tượng, nếu không chịu đi xem mắt, sắm một thành viên cánh mày râu có lợi để kết hôn thì cam kết sẽ hóa thành hàng ế.” Cô cúi đầu, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Trai phệ cưới phi tần, gái lớn gả ông chồng, đây đó chính là chuyện số đông có khoa học. Nam phái nữ trong phạm vi trăm dặm này cho tuổi thành hôn, thuận theo ông trời an bài, kỳ vọng của cha mẹ, lời bà mai mối nhưng kết tơ duyên.
Khi biểu tỷ [4], con đường tỷ [5] rất nhiều lục tục lấy ck, chị em liền ám chỉ mong sao cô chóng vánh tìm một đối tượng. Nhưng lại trong mấy năm qua, ngay cả biểu muội, con đường muội cũng đầy đủ lập người nhà, người mẹ sẽ gửi từ ám chỉ sang thúc giục bức ép, gấp cho độ giống như kiến trườn trong chảo ấm.
Nếu cô công tác ở phía bên ngoài còn hình như tránh đi một ít “lửa đạn”, tuy thế cô lại xác định vào hội họa để kiếm sống, hằng ngày của nhà vẽ tranh minh hoạ sách đến trẻ nhỏ, mong mỏi tránh muốn trốn cũng không đủ, mẹ lại liên tục đả kích, rốt cuộc có tác dụng cô cần quỳ xuống đất đầu hàng, ngoan ngoãn bị dẫn đi xem mắt.
Nói thật, chiếc kia Trần gì gì đấy, về da cầm cố, nhân phẩm mang đến tướng mạo những chọn chưa ra nửa điểm thấp bớt. Khi anh ở trong bầu khâu khí ấm áp của cửa hàng coffe chỗ diễn ra buổi chạm chán chấp nhận cưới cô, mẹ còn ở trước bài vị tiên tổ khóc to, lạy tạ tiên nhân phù hộ, cuối cùng có vẻ đem dây thần kinh buông lỏng, thanh nữ so sở hữu gia đình bạn khác hầu hết chậm rãi nữa Bước của bà rút cục đang có thể “thông quan” xuất môn .
ngôi nhà trai chuẩn bị Bước qua tuổi hai mươi chín, theo tập tục thì chẳng phải số chín thì tránh mua kết hôn, Trần da hai lão vị ao ước nhanh chóng gồm con cháu ẩm bồng, lập tức chính sách tốc chiến tốc win, nôn nả chính thức quyết định hôn sự ngay.
không lẽ là hồng loan tinh [4] vừa động, mong mỏi ngăn cũng ngăn chưa được? Từ lúc tìm được chồng cho tới thời điểm bây giờ cũng không quá hai tháng, thông thường thân đại sự của cô sớm đã được an bài bác.
Hân Hân chưa biết thích qua ai, càng lần khần tình yêu là dòng cảm nghĩ gì, sống cho hai mươi sáu tuổi, các trải nghiệm tình ái của cô sẽ là trống rỗng.
các bạn nọ chung thủy đối mang cô vô cùng sang trọng, ôn nhu, tận tình chăm sóc, sắm chưa ra một khuyết điểm nào. Tuy vậy là cô sẽ cảm nhận giữa hai người thân vô cùng xa lạ, có tìm hiểu cho nhau so có bạn ko kể chỉ hơn chút ít –
tình ái, là xúc cảm vì vậy sao? Cô cộng gia đình bạn kia chuẩn bị hóa thành bạn đời tri kỷ của nhau, nhưng trong lòng chút ít cảm hứng an toàn cũng không gồm.
>> tìm hiểu thêm phân mục Truyện đam mỹ ngược