“Hôm nay mười tám năm trước, bản thân mỗi chúng ta ở vị trí này biết hau, từ bây giờ mười tám năm sau, tất cả chúng ta về tới đây. Gả đến anh được không?” Vừa hoàn thành lời, Trình Mặc gắng trong tay một dòng nhẫn xoàn màu hồng quỳ một chân trước bên cô.

Ra mắt truyện Thời gian đẹp nhất số đông cho em

Tác giả: đường Dao
Thể loại:ngôn tình sủng

Trích đoạn truyện thời gian đẹp nhất hồ hết đến em

trên cảnh đường phố cho trường học, băng rôn màu đỏ tung cất cánh theo gió, thỉnh thoảng còn nổi tiếng học sinh mỉm cười nghịch, chat chit truyền cho.

Lúc Trình Mặc xuống lầu new bắt gặp mưa đang nhỏ hơn lúc anh mang lại hồ hết.Nhỏ mang lại mức vào ngay hiện tại anh đứng dưới tàng cây, chú ý đến mắt lại, hầu như không cảm giác hạt mưa rơi xuống.

Âu Dương hotline điện thoại tới đúng lúc anh đi về phía cổng trường học.

“Sao rồi, đang thừa nhận thời gian cụ thể và chi tiết sở hữu trường học chưa?”

Âu Dương là bạn gợi ý anh, khởi nguồn từ khi anh vào Đài Truyền Hình, hai thành viên sẽ bắt tay hợp tác vui vẻ, quan hệ rất tốt.

Trình Mặc cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, tiếng nói sẽ coi là nhẹ nhõm: “Nói chuyện hơn hai tiếng, bước đầu thì cũng ổn, trò chuyện sở hữu cấp cho trên của trường bắt đầu tất cả vài ý tưởng new, thay đổi thon, chi tiết thì chờ anh đi làm lại bên tôi đã nói rõ với anh.” các giọng nói nam độc đáo của phát thanh cục truyền ra, mượt mà đậm đà, tản ra trong mưa, dễ nghe nói tránh mua lời.

“Thật ngại quá, nếu ko phải tôi ngã bệnh thì chuyện này cũng không nên làm phiền cậu tự gia đình đi một chuyến.”Ở đầu vị trí kia điện thoại, Âu Dương khách sáo nói xin lỗi, ho một tiếng sau đấy lại hỏi: “Nếu không tối nay tôi đãi khách, coi cũng như cám ơn nhé?”

Hơi nước làm cho cảnh quan trong sân trường mơ biển khiến cho người ta nghĩ tới vùng con sông nước Giang Nam ôn hòa, Trình Mặc liếc quan sát cách đó khoảng chưa xa, Ngoài ra bị cảnh quan làm cho rung hễ,môi nở nụ cười cợt, anh lờ đờ nói: “Hay là hóng cơ thể anh càng đảm bảo hơn rồi hãy nói.”

Đọc thểm thể loại Truyện tranh ngôn tình có thịt

húi điện thoại, anh hơi dừng chân, chú ý ngắm tư bên, hiện giờ mới đi về chỗ thành viên gia đình đậu xe.

Sau lượng mưa, làn hơi nước rót bổ xung sức sống tươi new mang đến các cái lá vốn vẫn xanh biếc, thỉnh thoảng gồm học sinh ráng ô đủ màu sắc đi dưới tàng cây có tác dụng con phố vào trường vọt lên phần nhiều Màu sắc tươi sáng lạ lùng sau mưa, thoáng chốc con phố hóa thành một cảnh quan tỏa nắng rực rỡ.

hiệu ứng quan sát từ gần mang đến xa giống như là gần bự xa nhỏ, gần thực xa ảo, gần sáng xa mờ. Trình Mặc nghĩ bởi thế, chưa nhịn được cúi đầu cười khẽ, trong đáy mắt cũng lộ vẻ dịu dàng.

Anh bước đầu suy nghĩ kỹ xảo hội họa từ điều gì, chắc rằng là sau khi biết mọi người may mắn được đề tên kéo vào chế tao tiết mục “Nghệ thuật cầu hẹn”, có lẽ chính là bởi vì hai tuần sau khi anh được mời tới vị trí này chất vấn một bởi vì hoạ sĩ nhà bạn Nga, hoặc là, sớm hơn một chút. . .

Một chiếc xe thể thao màu rubi phát triển ra bất ngờ lập tức truyền sinh khí vào tranh ảnh bức tranh mông lung bổ xung đầy Color cũng như sức sống mãnh liệt. Tốc độ xe rất nhanh chóng, chỉ trong thời gian nháy mắt, xe đang đi vào gần mặt tổ ấm rồi.

Lúc lướt qua nhau, anh loáng thoáng thấy chỗ ngồi bên cạnh người lái chính là bạn gái tóc nhiều năm xõa vai, thoáng một mẫu sẽ chạy qua, anh bị nước phun tung tóe đầy người.

quan sát quần dài đầy vết dơ, anh cùng bất đắc dĩ cười cợt, quả nhiên tránh mua mất hồn quá chậm. Đã chần chờ có yêu cầu lau hay chưa thì khóe mắt liếc về chiếc xe thể thao sẽ huênh hoang mau chóng lùi trở lại.

không bối rối một chút nào, anh lại bị nước phun tung tóe đầy gia đình.

“Anh lại bắn nước vào con người, anh lái xe gì kỳ vậy!” giọng nói chưa vui oán trách của teen girls truyền ra từ cửa xe sẽ hạ xuống.

Xem ra là chủ ý lùi lại sắm anh thì phải?

Xem thêm: Truyện đam mỹ có thịt

Anh bình tâm đứng đấy, đợi người trong xe tiến thêm một Bước.

“Xin lỗi nhanh!”Giọng nói thúc giục của cô gái lại truyền đến một lần nữa. Sau đấy, anh thấy được anh chàng hơi thò người nhà ra dò xét anh, khuôn mặt tươi cười cợt không xong xuôi cúi đầu có anh: “Thầy giáo, khôn xiết xin lỗi, khôn cùng xin lỗi!” Nói xong còn chào anh bằng một bốn cụ quân đội kỳ lạ.

Vui vẻ nói xin lỗi do đó đang là lần bước đầu anh gặp gỡ.

Trong lòng anh đã suy nghĩ đã thấy cô gái chuyển cổng output.

“Thực xin lỗi, bọn chúng em không cố ý, cùng vì chưa bao gồm thời gian, thật sự chưa bao gồm thời gian, cái này cho thầy, thầy đề xuất lau một chút, cực kỳ xin lỗi.”Nói rồi, teen girls bỏ công ra nguyên một hộp khăn giấy.

có vẻ thấy cô gái hết sức vội.

Trình Mặc nhận lấy cái hộp, tiện thể quan sát cô gái một chút. Tóc của bạn gái khôn cùng Black hết sức lâu năm, cho tới khi gửi hộp giấy ra, bên trên cánh tay của teen girls còn kéo theo một cố gắng tóc. Hẳn là bạn gái cực kỳ nôn nả bật dậy khỏi cửa, tóc chứ còn chưa sấy khô đầy đủ.

“Đúng rồi, thầy có mang dù không?”Cô gái chớp mắt hỏi một câu, vẻ mặt cực kỳ tình thực, Ngoài ra là muốn làm chút gì đó đền bù.

“Xe của tớ đang ở gần đây, cám ơn.” Trình Mặc quan sát bạn gái, mỉm cười khách sáo đáp một câu, lại bửa sung: “Tôi không sao, Các bạn không bao gồm thời gian thì đi trước đi.”

“Rất xin lỗi —” bạn gái chân tình nói với anh một câu. Khi cửa sổ xe được kéo lên, anh loáng thoáng nghe được cô gái cũng như được xá tội thúc giục nam sinh ngồi ở vị trí lái: “Đi, đi cấp tốc. . .Ôi, kết thúc rồi!”

“Có ý gì?” chàng trai hỏi một câu ngắn gọn.

“Là xong xuôi rồi, lần này thật sự tới trễ!” tiếng nói của teen girls hình như siêu thất vọng: “Đi Cấp Tốc, đi cấp tốc, à nhưng mà chưa đúng, anh đi chậm một ít, tránh lại bắn vào gia đình bạn. . .”

hết sức rối rắm.

“Tổ tông, sau cuối là em ước ao anh lái Nhanh chút ít hay đủng đỉnh một chút?”Giọng của anh chàng cũng như vạn bất đắc dĩ, Bên cạnh đó còn mong muốn cười.

“. . .Có thể nên vừa nhanh vừa định hình không?”

“. . .”

Xe biến mất ở khúc rẽ con đường, Trình Mặc nhìn hộp khăn giấy trong tay người nhà, lại quan sát vết dơ bên trên quần, lắc đầu cười, mau chóng đi ra cổng.

Giờ thi thể dục năm đó, Lục Tác Viễn cũng không gắng sức Bởi vậy. Cô gần như lao một mạch xuống xe, sau đấy chạy vào buồng múa.

tuy thế cô đó cũng trễ.

“Lục — Tác — Viễn!” Dư Mân là bạn bước đầu xông tới trước bên cô, tứ gắng ngỡ như cũng như chuẩn bị sẵn sàng nhét đồng đại dương vào trong mắt của cô: “Bây giờ là mấy giờ rồi? Cậu gật đầu mấy giờ tới?”

Lục Tác Viễn nhanh lẹ lấy tay bít mặt, sau đấy nhanh chóng lấy trà sữa và bánh ngọt đã sẵn sàng chuẩn bị trước từ sau lưng ra, mỉm cười hì hì nhận lỗi: “Trước tiên đừng nóng giận mà lại, mặc dầu mong muốn tức giận thì cụm cậu cũng phải ăn đã rồi hãy mắng chúng ta, luyện tập chậm Như vậy chắc chắn đói bụng, ăn no new có hơi sức.” các giọng nói dịu dàng nhún nhường, có theo một ít xin tha thứ.

cảm thấy vật trong tay được Dư Mân nhận lấy, cô tiếp tục hạ giọng nịnh hót: “Vốn là các bạn nghĩ coi như đi ra không tính cài đặt chút thức ăn mang lại chúng ta cũng sẽ không tới muộn, ai biết bị kẹt xe. Người thân. . . Thật ra thì chúng ta cũng rất vô tội.”

“Cậu băn khoăn thủ đô chính là kẹt xe các nhất sao?” Tiếng túi ny lon chạm vào nhau vang lên, Lục Tác Viễn khẽ mở hai tay, mượn khe hở liếc trộm, phát hiện Việc nói như thật này thì ra là Dư Mân sẽ cắn ống hút nén cười cợt.

tính năng này minh bạch ko phải là trêu gan cô sao!

Biết bị lừa, Lục Tác Viễn dỡ giày đuổi đánh Dư Mân. . .

Một buồng mỉm cười vui.

chúng ta đã có bổ sung thêm ngày thứ sáu để tập múa, tính ra còn nên “cảm ơn” sự chuẩn bị sẵn sàng của trưởng khoa trong bữa ăn đêm Nguyên Đán đầu năm.

Trưởng khoa mới nhậm chức là tín đồ chung thủy của Trương Nghệ Mưu, ngày hôm sau thiết kế nhóm nhỏ chuẩn bị sẵn sàng làm cho lại lần nữa, cậu ta có theo mấy tổ ấm trong nhóm bé dại sẵn sàng chuẩn bị tới nhà tậu chủ nhiệm khoa, hỏi có thể để mang đến học sinh trong khoa quốc hoạ (vẽ tranh Trung Quốc) thử khiêu chiến bởi một trận vừa múa vừa vẽ sở hữu bắt buộc độ cực nhọc cao về múa trong khai mạc vậy vận hội Olympic năm 2008 không, làm tiết mục gần cuối trong tiệc về tối Nguyên Đán.
Chúc quý bạn đọc đọc truyện vui vẻ!

Truyện 4 Phương

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *