
Khi trưởng thành, ta rút cục cũng hiểu: sinh ra ở Tiền đường, phệ lên vị trí bờ Tây hồ đối mang một thành viên gia đình con gái cơ mà nói có lẽ chính là loại bất hạnh.
Ra mắt truyện cuộc sống nếu mãi cũng như lúc khởi đầu
Tác giả: Ngu Lãnh Noãn
Thể loại: Ngôn tình
Trích đoạn truyện cuộc đời nếu mãi như lúc khởi đầu
mẹ ta nói, khi ta tía tuổi bà ấy đã mang ta cho Linh ẩn Tự bên bờ Tây biển đi lễ tạ thần. Trong chánh điện yên lặng cũng như tờ, nam thiếu nữ tú sẽ thành kính nguyện cầu, tự nhiên ta nhảy khóc nỉ non có tác dụng tổ ấm chú ý. Giờ đây, sư trụ trì nghe tiếng nhưng mà bước đến, chắp tay hình chữ thập, thi lễ có mẹ. Khi góc nhìn hiền từ, đầm ấm của bệnh nhân nhìn chú tâm vào ta, ta từ từ bình thản lại. Tổ ấm chú ý thật lâu rốt cục lắc đầu một cái, thở lâu năm. Chị em hỏi hết lần này mang lại lần khác thành viên gia đình new đủng đỉnh nói mấy chữ: “Đứa bé dại này, trong mệnh chỉ một số kiếp.” rồi không Chịu nói bổ sung lời nào.
Nghe kết thúc, chị em tự nhiên nở nụ cười buồn, bà nói: “Con chúng ta lúc còn sống, tổ ấm nào chưa tất cả kiếp số đây? Thận trọng hay chưa an toàn, cũng chỉ cần mọi người tự mọi người sàng lọc thôi.” Bà khẽ vuốt tóc ta, nhìn xa xăm ra bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài. Đó là một buổi sớm mùa xuân, chim hót líu lo, hạnh hoa ngậm sương, dương liễu lồng khói.

Thật không ngờ vài ngày sau ta liền ngã bệnh dịch. Tiết phân bua ngày ấy, ta còn hăng hái chứa chan cùng Tố Lan đi đạp thanh bên bờ Tây đại dương, bên trên trời cao đủ các loại diều bay rập rờn trong gió, đám con nít sở hữu đầy hoa dại đùa trò đuổi bắt trên cỏ xanh, đều cô gái cùng tuổi ta len lén nhìn nhau thỉnh thoảng lại cười cợt ngượng ngùng. Nước đại dương thật đẹp, chắc là khối ngọc hổ phách trong suốt, tựa như giọt lệ của người nào đó ngàn năm trước. Ta tự nhiên nhớ lại một câu thơ trong Kinh Thi “Vạt áo blue xanh, lòng ta nhớ hoài.”
nhưng lại sau khi trở về, ta liền bệnh dịch không dậy nổi. Bà mẹ ta nói gồm cần lúc đi dã ngoại đang đụng vào thứ gì ấy không? Bởi vậy Trước khi ta cập kê một tháng trong ngôi nhà liền bố trí mời đạo sĩ trừ ma. Vết mờ do bụi cất cánh khói lượn khắp nhà, âm thanh leng keng vang dội, thật náo nhiệt.
Thật ra thì bệnh tình của ta không hề bởi phần đa thứ quỷ hồn ma ám kia cơ mà là bởi lẽ một thành viên nam nhân. Ta sẽ còn nhớ như in âm lượng của hắn: “Tử Chân…”
Ngày đấy từ Tây hồ trở về, Tố Lan cộng ta ngồi trong kiệu len lén nhưng vén lên một góc mành để quan sát cảnh vật bên phía ngoài, vừa khéo lại thấy được một cô thôn phái nữ trẻ khéo léo cần dùng nhánh liễu nhưng mà đan thành các chiếc rỗ tinh xảo lại còn hóa học đầy hoa tươi trong đó sẽ rao hàng ven con đường. Ta nhanh nhẹn bảo Trương bá dừng kiệu, lôi cuốn Tố Lan chạy về bên ven mặt đường.
đột nhiên hắn có mặt, Hắn níu chặt quần áo của ta, Điện thoại tư vấn ta là Tử Chân. Ta bị dọa sợ, cuống quít lùi về sau mấy Cách hắn đã nhất mực chưa tha cơ mà đuổi tới, đầu ngón tay chạm vào da thịt ta cũng như một trận gió khô nóng lại êm ấm, ôn nhu nhưng lướt qua. Ta giương mắt nhìn , tầm mắt chạm đề nghị đôi mắt hắn tựa cũng như ta nhận thấy nước biển trong nạm, trong nước lại cũng như bao gồm ngọn lửa thiêu nồng cháy, mãnh liệt. Hắn khẽ kêu: “Tử Chân, Tử Chân…”
Thật may là Trương bá chạy cho kéo hắn ra nói mang hắn ta chẳng phải là Tử Chân. Ta rõ ràng nhìn thấy trong đôi mắt hắn ngọn lửa mãnh liệt kia trong phút giây đang lụi tắt chỉ với ẩn chứa sự đau thương, còn có thêm chán nản và bi quan có lẽ nhìn bạn các bạn yêu biến mất trong sóng lớn gió bự nhưng mà bạn dạng thân lại bất lực quan trọng làm gì.Cỗ kiệu của ta đã đi xa tuy thế hắn đã còn ngơ ngác đứng đó, hồn bay phách lạc thơ thẩn chú ý xung quanh.
buổi tối ấy, ta trằn trọc bên trên giường không tài nào ngủ được. Khoác áo đứng trong sân, đêm lạnh cũng như nước gió thoảng qua tựa cũng như có một số người kêu mặt tai: “Tử Chân, Tử Chân.” Ta mà thậm chí còn dường như cảm nhận ra hơi thở đầm ấm của bệnh nhân kia chiếu xuyên thấu qua sợi tóc ta. Áo lần chần bao giờ đang rơi trên mặt đất, trăng sáng rơi xuống, sương bao phủ rầm rịt. Ta nghĩ đi nghĩ lại Tử Chân là teen girls cũng như cố gắng nào? Câu chuyện của bọn họ là cũng như rứa nào? Ngày hôm sau, ta liền mắc bệnh.
đợi khi sức khỏe ta có lợi lên thì ngày ta cập kê đã sắp ngay trước mắt. Bà bầu ta mang chút mừng rỡ mà lại nói: “ Kiếp nạn này sau cùng cũng từng qua.” Bà gửi mang lại ta một cây trâm phỉ thúy màu xanh lá cây biếc sáng ngời là của bà ngoại bộ quà tặng kèm theo đến bà. Bà vấn tóc đến ta, lấy trâm phỉ thúy sở hữu lên, lưu ý đến một ít rồi nói: “Con gái, bé vẫn trưởng thành và cứng cáp.” Còn nói: “ Sau này không nên học phần nhiều thứ thơ từ kia, đề nghị học một chút thanh nữ công.” Tố Lan len lén nói: “Ý của cu li nhân là để mang đến tiểu thư lập mọi người a!”
Ta chạy theo đánh chị em, chưa hiểu sao trước mắt lại chỉ ra ánh mắt đau thương của bệnh nhân nam nhân kia phảng phất như cả sinh mệnh gần như bàn giao phó ra xung quanh. Lòng của ta bỗng dưng rung cồn.
chưa nghĩ tới, ta lại gặp gỡ hắn lần thứ hai. Tố Lan nói đến ta biết tổ ấm kia đứng bồi hồi ko kể cửa phần đa ngày. Trương bá vẫn liên tục giải thích mang hắn ta ko phải Tử Chân, ta là tiểu thư Chu che. Cơ mà hắn còn chưa chết trọng điểm, không từ vứt ý định. Tố Lan cười: “Tiểu thư, ta thấy hắn là hy vọng gặp tỷ một lần.” Trong lòng ta hoảng hốt: “Gặp ta? Thấy ta xong rồi thì có tác dụng sao? Ta cũng đâu phải là Tử Chân gì đấy.”
Suốt một chiều tối, ánh nhìn đau thương của hắn vẫn luôn ẩn hiện trước mắt ta mong nói nhưng mà không thành lời. Nhá nhem tối Tố Lan nói hắn đã cứ ở ấy. Ta nói: “Muội ra nói có hắn ta không hề là Tử Chân, hắn hãy đi đi. Để chuyện này phiền tới bà bự liền gồm băn khoăn bự.” Tố Lan đồng ý rời đi. Ta lại nhịn không được mở miệng: “Muội nói thử xem, câu chuyện của hắn là như cầm nào?” Tố Lan cười cợt cẩn thận.
>> Đọc thêm thể loại Truyện đam mỹ sủng
chờ khi sức khỏe ta có lợi lên thì ngày ta cập gà đã sắp ngay trước mắt. Người mẹ ta mang chút mừng rỡ nhưng nói: “ Kiếp nạn này rút cục cũng từng qua.” Bà chuyển cho ta một cây trâm phỉ thúy blue color biếc sáng ngời là của bà ngoại khuyến mãi ngay mang lại bà. Bà vấn tóc mang lại ta, lấy trâm phỉ thúy cài đặt lên, quan tâm đến chút ít rồi nói: “Con gái, con đã trưởng thành.” Còn nói: “ Sau này cần tránh mua học mọi thứ thơ từ kia, bắt buộc học chút ít con gái công.” Tố Lan len lén nói: “Ý của cu li nhân là để mang đến tiểu thư lập các bạn a!”
Ta chạy theo đánh nữ, không hiểu sao trước mắt lại hiển thị ánh nhìn đau thương của người nam nhân kia phảng phất như cả sinh mệnh đều bàn giao phó ra ngoại trừ. Lòng của ta tình cờ rung rượu cồn.
không nghĩ tới, ta lại gặp gỡ hắn lần thứ hai. Tố Lan nói mang lại ta biết gia đình bạn kia đứng bồi hồi quanh đó cửa ngõ hầu như ngày. Trương bá đang liên tục giải thích có hắn ta không phải Tử Chân, ta là tiểu thư Chu đậy. Tuy vậy hắn còn chưa được chết trọng tâm, chưa từ vứt ý định. Tố Lan cười: “Tiểu thư, ta thấy hắn là ao ước gặp tỷ một lần.” Trong lòng ta hoảng hốt: “Gặp ta? Thấy ta hoàn thành rồi thì làm sao? Ta cũng đâu cần là Tử Chân gì đó.”
Suốt một giờ chiều, ánh mắt đau thương của hắn sẽ luôn ẩn hiện trước mắt ta mong muốn nói dẫu vậy không thành lời. Chấp choá buổi tối Tố Lan nói hắn vẫn cứ ở đó. Ta nói: “Muội ra nói mang hắn ta không phải là Tử Chân, hắn hãy đi đi. Để chuyện này phiền tới bà bự liền gồm rắc rối phệ.” Tố Lan đồng ý rời đi. Ta lại nhịn không được mở miệng: “Muội nói thử xem, câu chuyện của hắn là như nắm nào?” Tố Lan mỉm cười sâu sắc.
Chúc Các bạn đọc truyện vui vẻ
>> đọc thêm thể loại truyện Ngôn tình ngược