Nghê Ca linh giác bên bên phía ngoài mang đến năm mười sáu tuổi thì Nghê Ca mới được người nhà đón về ngôi nhà béo, tuy vậy cảm nhận thêm một tin tức bất cứ lúc nào rằng đại ma vương thanh mai trúc mã hốt nhiên biến thành ông chồng chưa cưới của cô ý.

Giới thiệu truyện thế không yêu cầu bật dậy khỏi anh

Tác giả: Nam Thư Bách Thành
Thể loại: ngôn tình sủng

Trích đoạn truyện cầm cố chưa yêu cầu ra khỏi anh

ánh nắng chiều tối chiếu thẳng qua cửa sổ nhìn ra ngoài, biến đổi một chùm ánh sáng, soi rõ ra đã từng hạt vết mờ do bụi cất cánh lên rồi an tĩnh nằm trên sàn căn nhà.

bầu không gian im lặng nửa ngày, chàng trai hơi nheo đôi mắt lại. Quan sát rõ ẩn dưới nhà bạn là bóng dáng một nhà bạn trầm mặc khẽ run. Mái tóc bên trên đầu cũng theo đó nhưng mà lắc lư.

Xùy.

Anh ở trong lòng cười cợt nhẹ.

Dừng lại một lúc, bắt đầu liếm liếm khóe môi. Lộ ra chút ít cách biểu hiện nhận sai, thở dài nói:

“Anh nói nhỏ một chút. Đừng gồm mà hù dọa cô ấy”

Thanh âm trong trẻo trầm thấp, lại với theo một chút vô lại. Có lẽ chỉ cần sự thay đổi giọng nói của thời kỳ quý ông. Tuy nhiên bản tính bên trong lại lộ ra chút ít bình an cùng xa rời.

Nghê Ca đã cố gắng di động ngồi ở bên trên ghê sofa để đưa tin nhắn mang lại anh trai. Bất chợt bị điểm danh. Gồm chút mờ mịt ngẩng đầu “Gì cơ?”

góc nhìn trời theo sườn mắt chiếu trực diện vào sườn mặt cô, lộ ra gò má trắng nõn cùng cái cằm tinh xảo. Mái tóc đen lâu năm buông ở bên trên vai. Lộ ra một khuôn bên bạn nữ sạch đang vô hại.

nhà bạn công an quan sát qua cô, chóng vánh an ủi

“Không gồm việc gì. Cô gái bé dại. Chú không có bắt nạt con cháu. Chú là cầm cố cháu giáo dục tên tiểu tử này. Cháu ngồi bổ sung một lúc. Lát nữa người trong nhà đang cho đón cháu”

Nghê Ca chưa bao giờ chạm chán qua chuyện này. Băn khoăn phải nói cái gì. Nhẫn nhịn nửa ngày new nhỏ tuổi tiếng nói được một câu “….Cảm ơn chú”

>> Xem thêm list Cưới trước yêu sau

“Không bắt buộc phải sợ” người thân công an lại yên ủi cô bổ xung một câu. Cho đến lúc quay về lại chính là sắc mặt nghiêm nghị. Vẻ mặt nghiêm túc gõ gõ mặt bàn giáo huấn Dung Tự.

“Hôm nay là lần thứ mấy cậu ngồi ở khu vực này bị giáo huấn hả? Cười? Nhóc bé cậu còn có mặt trên thị trường mũi cười?”

Dung Tự ngồi ở bên trên ghế. Chân hơi dài gác vào nhau. Đôi tay ôm ấp bên. Không nhịn được cười cợt.

“Thật xin lỗi. Cháu nhận sai” Nửa ngày, anh chuyển tay vịn lên trán. Vẻ mặt nghiêm túc nói như sẽ tuyên thệ “Máy bay không người trong gia đình lái của con cháu ngày nay bị mất khám nghiệm. Bắt đầu thiếu cẩn trọng xông vào cương vực cấm bay”

Hơi chấm dứt lại còn có ý có lợi bổ sung thêm một câu “Bất quá còn hỗ trợ tóc của teen girls ngôi nhà người thân ra bị đứt một đoạn. Chuyện này thật là vô cùng không tính ý muốn”

gia đình cảnh sát giương ánh mắt “Cậu còn xuất hiện mũi chuyện trò này?”

Máy bay không mọi người lái cất cánh vào cương vực cấm của hội chợ ban đầu cùng chẳng phải là chuyện phệ gì. Đầu năm nay chúng khá tầm thường. Con người thành phố cũng chưa gồm bình luận gì. Đó chính là bất chấp. Thường ngày máy bay bị đánh hạ xuống. Tình huống không có gì rất lớn. Bắt được gia đình liền giáo dục vài câu liền thả ra.

nhưng lại ngày nay cái tên tiểu tử này. Lật qua sổ biên chép. Đây cũng chẳng hề là lần bước đầu tiên.

hiện nay máy bay của anh ấy bay không được ổn. Liên tục lắc lư. Cô gái nhỏ sẽ đi trên mặt đường thì bị chiếc máy cất cánh hướng thẳng đầu cất cánh tới. Cánh quạt quấn lấy mái tóc lâu năm. Anh đành bắt buộc đưa cô mang lại đồn công an cầm cố kéo cắt xuống một đoạn tóc new có lẽ lấy cái máy bay xuống.

“Ngồi nghiêm túc và suy ngẫm lại mang đến tôi”

Giáo huấn nửa ngày cũng rất mệt. Người nhà công an đứng lên lấy ấm đun nước cạnh bên. Vớt ra hai chén bát giấy rót nước. Đem một cốc chuyển mang đến Nghê Ca “Cô gái nhỏ. Uống nước đi cháu”

Nghê Ca tất cả chút kế bên ý muốn liền gửi tay ra nhận lấy “Cảm ơn chú ạ”

bạn gái nhỏ tuổi váy trắng tóc nhiều năm. Hai chân khép lại ngồi ở đằng kia không nhúc nhích. Vóc dáng chưa cao chưa thấp lại rất tinh xảo. Khắp cơ thể nhẹ nhàng dịu dàng. Trông rất ngoan ngoãn.

Anh ta mỉm cười “Đừng khách khí”

Một giây sau, điện thoại trong công sở vang lên.

>> Coi thêm thể loại truyện Ngôn tình quân nhân

người thân công an đi vào văn phòng nhận điện thoại. Cách đầu tiên bức tường, âm lượng ngăn cách

“Dung thủ trưởng….Vâng…..Vẫn là chuyện đấy……Vâng, đang chấm dứt…Ồ là tôi giáo huấn cậu đó…..Vâng, chúng tôi cam kết không nể tình….”

Nghê ca nháy mắt mấy cái, lặng im không âm thanh liền đoán. Mình Call tới chắc chắn là Chú Dung. Cam đoan là có lẽ khi còn nhỏ nhắn. Luôn liên tục cường điệu “Nếu là Dung Tự gây chuyện, chưa bắt buộc phải nể mặt. Có thể giống như mắng mà hơn nữa nữa”.

Khóe mắt cô cong cong. Trong mắt chưa tự giác hiện lên cha phần ý cười cợt.

Dung Tự sẽ nhìn chằm chằm vào kia. Cũng như tất cả xúc cảm. Ngẫu nhiên quay đầu lại. Nhẹ nhàng quan sát cô chút ít.

bốn ánh mắt nhau. Ý mỉm cười trong mắt Nghê Ca cũng bớt đi chút ít.

Dung Tự híp mắt “Chậc”

“Được rồi. Cậu đi đi” Vừa cụp điện thoại, các bạn công an trở về nói có Dung Tự “Trở về thì ngoan ngoãn chút ít. Đừng gồm lại có tác dụng mất đơn độc tự vị trí công cộng”

“Vâng”

Xét thấy mọi người bố già ngôi nhà nhà bạn sẽ tận trọng điểm chỉ bảo qua trăm lần. Dung Tự biến chứng rất là cung kính nghe lời “Cảm ơn chú cảnh sát”

Cơ biển là sau một giay khi thanh âm anh vừa nói ra thì điện thoại Nghê Ca liền vang lên.

Cô ấn nút nhận máy. Bình thường vâng dạ vài tiếng. Sau ấy thành viên liền đứng lên đi tới

“Chú ơi, anh trai của cháu đã đi đến. Con cháu cũng xin đi trước. Cảm ơn chú ạ”

“Không bao gồm gì. Chưa gồm gì”

Dung Tự bước chân dừng lại. Khóe miệng hơi cong rất khó bắt gặp.

Hai gia đình cộng đi ra khỏi đồn cảnh sát thì bên trời đã được gần lặn. Vắt chiều màu đỏ. Bên trời xẻ về phía Tây. Đám mây lơ lửng trông hình như hình vảy cá.

Nghê Ca nhìn bao bọc. Ở con đường chống chọi với nhận thấy xe của anh ý trai người thân – Nghê Thanh. Anh ngồi trong xe, xa xa hướng cô vẫy tay.

Cô rối rít chạy qua. Vừa chạy mang lại bên con đường thì thiên nhiên bị Điện thoại tư vấn lại “Chuyện đó—”

bước đi hơi ngừng lại. Cô xoay bạn quan sát.

bầu trời ở sau lưng Dung Tự vừa cao vừa xa. Ánh tịch dương ở chân trời nhiễm một mảnh tím đậm mềm mại. Anh bí quyết cô mấy bước chân. Đôi tay đôi chân hơi dài xinh đẹp. Thân hình cao ngất. Lông mày đen nhánh. Tóc cắt siêu ngắn. Mặt đường nét khuôn mặt sắc sảo.

Anh chỉ đơn giản mặc một dòng áo tay ngắn cộng quần đùi. Có thể ảnh trong trí nhớ cùng một dạng. Tuấn mỹ mang đến mức làm cho cho người khác cạnh tranh mà chống chọi.

“Này” Dung Tự thần sắc vẫn cũng như cũ nhàn nhạt. Dừng một chút. Lại từ trong túi lấy ra một nhúm tóc. Đặt ở lòng bàn tay cô.

“Tôi vừa lấy từ trên cánh quạt xuống. Nhìn giống như chưa ít”

Thề với trời. Anh không hề là cố tình. Chiếc máy cất cánh chưa chúng ta lái kia ngẫu nhiên cấp thiết điều khiển, xông vào bờ cõi bên cạnh vùng cất cánh của chính bản thân nó. Sau đó thẳng tắp nhưng mà đáp ở bên trên đầu cô.

Bất quá….Anh thầm nghĩ xin lỗi. Tuy thế lời mang đến khóe miệng lại biến đổi một câu khác “Dù sao thì em, tóc em cũng chưa tới nỗi ít”

Gió đêm có theo mùi hương hoa. Nghê Ca quan sát anh một lát. Nửa ngày new nhẹ nhàng đem nhúm tóc nhận lấy. Sau đó cô mềm giọng Hotline “Dung Tự”
Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Truyện 4 Phương

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *